một kẻ rất sáng suốt, sự linh động của một đứa trẻ, tính nhạy cảm của một nghệ sĩ, sự hiểu biết của một triết gia,
sự thu nhận của một vị thánh, sự khoan dung của mộ học giả và lòng dũng cảm của một tín đồ. (Leo Buscaglia)
Một chiều ngược gió, lang thang, em chợt nhận ra mình cũng mạnh mẽ như vậy, cũng chia tay anh một cách lạnh lùng. Gần hai năm bên anh, những thời khắc hạnh phúc thật ít ỏi. Em thấy mình đơn độc trong tình yêu này. Anh cuồng quay với cơm áo, gạo tiền; theo đuổi sĩ diện và tham vọng; không biết rằng em đã phải rất cố gắng để ở bên cạnh anh được dài lâu
Em từng nghĩ, người con gái bao giờ cũng là người phải hy sinh, là bến đợi khi chàng trai như chiếc thuyền rong ruổi đây đó. Nhưng, em cứ chờ, chờ mãi. Anh cười nói với đồng nghiệp, chat chit, tán gẫu với bạn bè và những cô gái xung quanh; còn với em thì: "hôm nay không có gì vui", "chán lắm"; "mệt chết đi được"; "thôi anh ăn cơm đây", "anh đi tắm", "anh đi ngủ"… Những tin nhắn chỉ cùng một nội dung, những cuộc điện thoại chỉ còn là tâm trạng và thường là sự im lặng trống rỗng.
Anh không còn quan tâm em đang sống như thế nào. Anh chẳng cần để ý tình yêu của chúng ta đang nhạt nhòa ra sao. Chỉ mình em yêu anh, lo lắng cho anh, vun đắp cho tình yêu này. Giờ thì em đã mệt mỏi rồi, con tim không thể rộn ràng và đập những nhịp thật mãnh liệt bên anh dù tình yêu trong em vẫn thế. Em quá đơn độc. Em luôn là người cố gắng đến gần bên anh, còn anh, dường như nghĩ rằng đã có em làm tất cả, nên chỉ cần đứng một chỗ. Đón nhận.
Ừ thì em ích kỉ. Nhưng ai dám chắc mình cao thượng để cho đi mà không đòi hỏi nhận lại bao giờ? Mình chia tay. Chẳng có gì tồn tại được nếu nó không phát triển. Nếu không đi lên, chắc chắn nó sẽ thụt lùi và rồi một ngày sẽ chết. Em thà chia tay anh trong lúc vẫn còn nhung nhớ, còn hơn để anh làm tình yêu héo hon, chết dần, chết mòn trong em.
Hôm nay anh khóc, làm xáo trộn cuộc sống mà em đã cố gắng để được yên bình. Em cũng khóc. Trong một tích tắc, em bỗng muốn quay về bên anh. Nhưng rồi, con tim chùng lại. Em co mình nghĩ đến những ngày tháng dài dằng dặc chỉ mình em đơn độc. Hình như em chỉ là quán trọ để anh ghé chân mỗi lúc buồn bực. Nhưng, anh với em là ngôi nhà ấm áp và đầy hi vọng. Chúng ta không cùng chung một giấc mơ. Thì thôi, xin lỗi tình yêu.
Thì thôi anh nhé! Em chọn cô đơn!
-ST ( Để Gió Cuốn Đi )
.jpg)
.jpg)
.jpg)
.jpg)

0 comments:
Post a Comment