Chắc chắn em sẽ ngạc nhiên lắm khi đọc được những dòng này, vì từ xưa đến nay anh chưa bao giờ tỏ ra là người thích viết lách cả. Anh biết tính mình khá khô khan, đã thế lại còn hơi vô tâm. Anh đã khiến em phải vất vả rất nhiều vậy mà chưa bao giờ em buông một lời ca thán. Em đặc biệt lắm, cảm ơn bố mẹ vì đã mối lái cho anh được gặp em.
Lúc nãy anh vào internet để xem lại trận bóng đá mà cuối tuần trước còn chưa xem được, rồi đột nhiên tay chân lóng ngóng thế nào lại lần mở ra đúng trang facebook của em. Anh giật thót vì đọc được mấy tin nhắn mà học sinh gửi chúc mừng. Xin lỗi em nhé, anh lại giống như năm ngoái, lại suýt quên mất ngày Tết của em rồi.
Hầu như ngày nào cũng vậy, khi anh thức dậy thì em đã đi làm rồi, tại thời gian làm việc của em từ bảy giờ sáng, còn cơ quan anh thì đến tận tám giờ mới bắt đầu. Bữa ăn sáng thịnh soạn mà em cất công dậy sớm chuẩn bị cho bố con anh vẫn còn nóng hổi trên bàn. Chập tối trở về nhà, anh đã thấy em trong chiếc tạp dề tất bật xào xào nấu nấu. Sau đó em lại lao vào dọn dẹp, sắp xếp cửa nhà. Hầu như bố con anh chẳng phải động tay đến việc gì.
Xong hết việc nhà thì em lại vùi mình trong phòng học, ở đó luôn có một đống công việc với sách vở, giáo án, hoặc bài kiểm tra của học sinh đang chờ. Giống như tối hôm qua cũng vậy, anh hé cửa nhìn vào phòng và thấy em vẫn miệt mài ngồi đó với xếp bài kiểm tra cao ngất. Anh chỉ biết nhắc em đi ngủ sớm, thấy thương quá mà chẳng biết phải làm gì.
Tưởng rằng bận bịu như thế thì em sẽ không còn thời gian để nuôi dạy, quan tâm đến con cái. Nhưng không, em chăm lo cho con trai yêu quí của chúng mình rất chu đáo, từ miếng ăn, giấc ngủ đến bài vở và thậm chí còn biết rõ được từng người bạn của con. Em còn giúp anh đối nội đối ngoại rất chu toàn. Họ hàng và bạn bè lúc nào cũng tấm tắc khen rằng anh có một người vợ đảm đang. Nhiều khi anh cứ hay tự hỏi rằng liệu em có phải là thần tiên giáng trần hay không mà có thể tài giỏi đến mức ấy. Anh tự hào và thấy mình may mắn nữa, may mắn bởi vì đã lấy được một người vợ đảm đang, tốt tính như em.
Anh không phải là giáo viên, nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn được gọi là “thầy”. Học trò gọi điện tới nhà để hỏi bài em, thỉnh thoảng gặp anh nghe máy là cứ luôn miệng gọi “thầy ơi, thầy à”. Chẳng hiểu sao anh lại thấy lòng vui vui mỗi lần được gọi bằng cái tên thân mật ấy. Là do bọn trẻ quý mến em nên anh mới được “thơm lây”. Có lẽ đó là một trong những điều tuyệt vời khi có vợ là một nhà giáo.
Anh đã tự hứa với lòng mình rằng từ ngày mai sẽ cố gắng chữa cho bớt bệnh lười và cả căn bệnh vô tâm nữa. Anh sẽ chăm làm việc nhà hơn, sẽ quan tâm, chăm sóc cho gia đình bé nhỏ và tất nhiên càng ngày anh sẽ càng yêu thương em thật nhiều. Đọc xong những dòng anh viết chắc em sẽ buồn cười lắm nhỉ. Đừng chê anh viết ngây ngô nhé, bởi trước em thì đã bao giờ anh hết “ngố” đâu mà.
-ST ( Để Gió Cuốn Đi )
0 comments:
Post a Comment