Khi ánh mắt chạm nhau, em khẽ mỉm cười. Có lẽ, đằng sau nụ cười ấy có một sự gượng gạo mà hai đứa mình giấu kín. Mình đã đi qua nhau, qua những phút yếu lòng như thế.
Cái nắm tay của anh với người con gái đó thật chặt. Em trộm nhìn rồi vội quay đi giấu ánh mắt xáo trộn đầy cảm xúc. Như một phản xạ tự nhiên, em xiết chặt tay người đàn ông của mình. Anh ấy hẳn là hơi ngạc nhiên đôi chút nhưng rồi vẫn như mọi lần, anh ấy khẽ ôm lấy bờ vai em như một lời nhắn nhủ: “Có anh bên em đây mà”.
Em biết anh hạnh phúc bên người con gái ấy và em cũng vậy. Em cũng không có gì phải phàn nàn với người đàn ông đứng sau em, lo cho em mọi thứ từ miếng ăn giấc ngủ. Nhưng em cũng biết, ở một góc khuất nào đó trong trái tim em…anh ở đó.
Mình gặp nhau khi cả anh và em đều đã có cho mình một người tri kỉ. Nhưng chẳng hiểu cái sức mạnh nào khiến em dường như bị mê hoặc sau ánh nhìn của anh. Em biết, với anh, sự tồn tại của em không hề hư vô. Đâu đó trong anh, em như một ngọn lửa âm ỉ mà cả anh và em đều không dám thổi bùng nó lên.
Mình không giống như những kẻ cuồng si lao vào nhau mà bất chấp tất cả. Em và anh quằn quại giữa nhớ nhung, da diết và tội lỗi. Không ai trong hai đứa mình dám bước qua danh giới của cái gọi là phản bội. Và vì thế mình đành lòng với những cơn sóng tình cứ trào dâng lên trong lòng rồi tự nhủ “Đó chỉ là những phút yếu lòng”.
Anh từng hát bài hát mà em hiểu là nó dành cho cuộc tình không thể gọi tên giữa chúng mình: “Anh ước gì mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc và anh chưa thuộc về ai”. Trong cuộc đời, có những cuộc gặp gỡ khiến ta vỡ òa trong hạnh phúc nhưng cũng có những lần tương ngộ thật xót xa. Giá mà anh và em chỉ là những cơn gió thoảng qua trong đời nhau, giá mà đâu đó trong trái tim không nhói đau khi nhớ về hình bóng nhau thì mọi chuyện sẽ thật dễ dàng.
Không một lời hứa hẹn, không một lời thề thốt càng không có những toan tính nào để tới cùng nhau, em và anh im lặng. Em không biết chuyện chúng mình có thể gọi là cuộc tình hay không khi mà chúng mình không bao giờ đi quá giới hạn của những người bạn. Nhưng em biết nó rất Tình, một thứ Tình chỉ thẳm sâu trong tâm hồn mới biết. Một thứ Tình không thốt ra khỏi đầu môi mà phải dùng tim để cảm nhận.
Lần đầu tiên khi em và anh dám đi với nhau một mình, khi anh dám cầm tay em và nhìn sâu vào đôi mắt em để thừa nhận một điều “Anh yêu em” cũng là lần mình hứa với nhau về một sự bình yên trở lại trong tâm hồn. Hãy để những con sóng lòng về với khơi xa trả lại sự bình yên cho bờ cát dài phẳng lặng. Em và anh quay về với vòng tay và người tri kỉ của mình. Một câu chúc phúc, một lời tự nhủ “Quên đi những phút yếu lòng như thế”.
Mình đã đi theo đúng quy luật của cuộc đời, tuân theo thứ tự mà cuộc đời sắp xếp. Em và anh không thể nào làm tổn thương người khác vì một niềm hạnh phúc mong manh của chính mình. Nếu chúng mình đi quá giới hạn, có lẽ em sẽ coi thường tình yêu này, coi thường anh, coi thường em vì chúng ta chỉ là những kẻ nhân danh tình yêu làm những điều ích kỉ. Cứ lẳng lặng đi qua đời nhau như thế, em sẽ thấy mình hạnh phúc vô bờ.
Chiều qua mình gặp nhau trong đám đông của buổi tiệc. Ai cũng nắm chặt tay của một người, người đã níu chân mình không đi sai đường. Em nghẹn ngào. Sự nghẹn ngào không phải tiếc nuối hay hờn ghen, nghẹn ngào vì mình đã để trái tim đập đúng những nhịp mà nó cần phải thế. Cái mà chúng mình có chỉ là những phút yếu lòng, mà ở đời, ai chẳng có phút yếu lòng như thế.
-ST ( Để Gió Cuốn Đi )
0 comments:
Post a Comment